Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Chào! Tôi là Sư Tử!


Phan_3

– Anh không giới thiệu em cũng biết đây là người yêu anh mà! Hai người hôn nhau đắm đuối thế cơ mà! Hahaha – Minh buông lời trêu chọc.

-Này! Chị hơn tuổi đấy! Đừng có quá đà! Chị đánh cho đấy! – Tùng Anh theo phản xạ “chặt” lại ngay

-Cũng nguy hiểm đấy! Anh à! Chị dâu cũng bá đạo quá đi! Lời nói thì nguy hiểm, ăn mặc thời trang phết nhể: quần đùi bò, áo blazer đen, áo phông độc phết còn kính râm mango nữa à! Cũng được đấy! – Minh hạ kính xuống, liếc về phía cô đá lông mày.

Hậu quả là được Phong tặng một cái đập vào đầu:

-Muốn gì đây!

– Em không mơn chớn chị dâu đâu mà anh lo! À chị dâu, áo phông mua ở đâu đấy?- Cậu đánh trống lảng

– Tôi vẽ! – Cô trả lời bằng giọng kiêu ngạo

– Uầy kinh! Vẽ tại em một cái đi chị dâu. – Minh giọng ngọt sớt

– Để xem cái thái độ đã – Cô cười khuẩy một cái – Mà anh em cậu cũng điệu đâu kém gì tôi đâu: quần sóoc, áo phông, kính dâm, túi toàn hàng hiệu cả à!

– Quỷ nhỏ à! Đẹp thì phải đẹp cả đôi chứ. – Anh hôn lên má cô một cái

Minh xoa xoa hai cánh tay:

– Haiz! Hai người thôi ngay trò chim chuột công khai đi. Rợn cả người.

– Mày mà có người yêu đi theo xem! Còn kinh hơn anh là cái chắc.

Minh cười gian khảo với Phong rồi quay sang Tùng Anh hỏi:

– Mà bạn chị đâu?

– À! Nó tự đến sân bay.

– Chị đẹp thế này chắc bạn cũng đẹp lắm nhờ! hahahahahahaha!

– Ừ! Đẹp! Không những đẹp mà còn lạ nữa! – Câu trả lời của cô đầy ẩn ý.

Cuộc nói chuyện của ba người vẫn tiếp tục đến tận sân bay. Vào sân bay, ba người như toát lên vẻ lạ thường thu hút ánh mắt của một số người xung quanh. Tùng Anh không quan tâm đến chuyện này lắm, phải giải cho em dạ dày trước đã.

Chọn một hàng ăn vừa ý, ba người gọi đồ ăn. Cô bé phục vụ đi ra, tay cầm menu mắt nhìn chằm chằm vào Minh. Nổi hứng, cậu quay ra cười với cô bé một cái. Ôi mẹ ơi! Nụ cười tỏa nắng. Đẹp cũng có gen cả. Hai anh em nhà này cười đều tỏa hào quang cả. Cô phục vụ ngây ngất vấp ngã ngay trước bàn bọn họ. Tùng Anh nhanh tay đỡ cô dậy.

– Không sao chứ?

Cô liền liếc nhìn hai người ĐÀN ÔNG đang ngồi tám chuyện say sưa không để ý đến cô.

– Này! Mang tiếng đàn ông…

Cô phục vụ nhanh chóng cắt lời.

– Không sao đâu chị ạ! Chị dùng gì ạ?

– Cho chị 3 combo 2! Cảm ơn em!

Cô tặng kèm thêm một nụ cười đầy thân thiện.

CHƯƠNG 14: ẤN TƯỢNG (2)

– Chị dâu à! Sức công phá của em lớn thì có tội sao?

Cậu làm vẻ mặt vô tội nhìn cô. Phong cũng tỏ vẻ đồng tình. Còn cô không thèm trả lời chỉ để lại ánh mắt khinh bỉ. Cô phục vụ lúc nãy mang thức ăn ra, không dám nhìn mặt Minh, chỉ cười với Tùng Anh. Vừa ăn họ vừa nói chuyện vui vẻ.

Ăn xong, họ chuẩn bị đi check-in, Tùng Anh gọi cho Linh. Linh không nghe máy. Tùng Anh lo lắng Linh gặp chuyện gì đó.

– Này! Bạn hai người rốt cuộc bao giờ mới đến vậy? – Minh càu nhàu.

– Đợi một lát đi! Hai người check-in trước đi!

– Thôi đợi ddi1 Vẫn sớm mà – Phong chấn an cô.

Còn 15 phút nữa là cất cánh. Tùng Anh lo lắng không yên. Phong cũng bị cô làm cho lo theo. Minh thì thản nhiên nghe nhạc. Đột nhiên điện thoại của Tùng Anh reo lên

– Ơn trời! Mày đang ở đâu đấy? – Tùng Anh vui mừng trả lời.

– … – Tùng Anh nhìn quanh sân bay, chạy đến chỗ Linh.

Minh và Phong nhìn theo cô, đồng thanh.

– Vẹt Hong Kong à!!!

Tùng Anh cùng Lonh tiến đến chõ hai người.

– Minh! Đây là bạn của chị, tên Linh! Linh đây là em của Phong, Minh.

– Chào! Xin lỗi! Tôi ngủ quên nên đến muộn. – Linh cười gượng gạo nhìn hai anh em Phong.

– Không sao đâu. – Phong cười thân thiện với cô.

Minh mỉa mai.

– Bây giờ em mới biết vẹt Hong Kong biết làm khổ người khác đấy.

Linh lườm cô một cái.

– Tôi không phải VẸT HONG KONG!

– Cũng không giống lắm, chỉ có: quần đỏ, áo xanh, vali hồng thôi! – Minh đáp lại cô vẫn bằng giọng mỉa mai.

– Thôi! Đi check-in nhanh đi.

Tùng Anh và Phong đồng thanh cắt ngang cuộc tranh luận của hai người.

CHƯƠNG 15: CHUYẾN BAY ĐỊNH MỆNH

Từ khi Linh xuất hiện, Phong nhập hội “Người thừa” cùng Minh. Đi sau hai bà tám, Minh chăm chú nhìn theo Tùng “Bao lâu đây? Một tháng hay hai tháng?”

“Đừng nói linh tinh! Anh nghiêm túc đấy!” Phong dùng giọng nghiêm túc không kém đáp lại

“Em không nghĩ anh quên dễ thế đâu?!” Minh có chút ngạc nhiên pha phần mỉa mai

“Rồi sẽ thấy! Còn bây giờ thì giữ mồm giữ miệng! Đừng để cô ấy biết, không hay đâu!”

“Biết rồi!”

Lên máy bay, Linh và Minh phát hiện ra sự sắp xếp “ngẫu nhiên” của Tùng. Linh và Minh cạnh nhau cách đôi uyên ương kia 4 hàng ghế. Họ chả thích thú gì việc ngồi chung nhưng không nỡ chia cách “tình yêu chớm nở” của hai bạn trẻ kia nên chấp nhận “sống chung với kẻ thù”.

Cặp tình nhân kia thì tay nắm tay, cũng nghe nhạc, tựa vào vai nhau ngủ thì lúc nào không biết. Còn bên kia địa ngục thì không có phút nào im lặng.

“Này! Cho tôi mượn tay nghe được không?”

“Vẹt Hong Kong cũng biết nghe nhạc à!” Minh ném tay nghe vào người Linh, cười khẩy một cái.

“Còn hơn kiểu đàn ông nhỏ mọn, thích chọc ngoái người khác”

“Này này! Nói lại xem” Minh quay ra túm lấy gương mặt sắc sảo có phần bụ mẫm của cô

“Đồ-đàn-ông-nhỏ-mọn! Đồ-lợn-rừng! Thì làm sao?” Cô dùng bộ mặt thản nhiên nhìn

“Ờ… thì trả tai nghe đây!” Minh giựt lại tay nghe

“Không cho mượn thì thôi! Đi ngủ”

5 phút sau

“Vẹt Hong Kong! Này! Đừng có tựa vào vai tôi! Dậy nhanh đi” Minh túm lấy mũi cô đẩy ra xa

“Đồ nhỏ mọn! BỎ TAY RA” Cô đập vào tay Minh một cái cộng thêm cái lườm nguy hiểm có phần ngái ngủ. Đột nhiên máy bay nghiêng về phía Minh. Linh ngả về phía anh, bắt đầu buồn nôn.

“Này! Đừng! Từ từ … Đừng nôn vào người tôi!” Minh cuống cuồng, lúng túng. Nhưng quá muộn. Áo, quần… ôi be bét rồi! Tiếp theo là tiếng hét thất thanh làm chấn động cả máy bay. Bên kia thiên đường, đôi uyên ương cũng giật mình lo sợ. Cô tiếp viên nhanh chóng đến hỏi thăm. Sau đó, cô tiếp viên đưa cho Minh chiếc khăn ẩm và cho Linh cốc nước ấm.

Nạp xong năng lượng, hai người tiếp tục đấu khẩu liên tục trong 1 tiếng không ngừng nghỉ. Hết chuyện vẹt với lợn con nào thông minh hơn đến chuyện thời trang. Rồi chuyện chính trị các nước đến chuyện thức ăn cũng lôi ra cãi nhau được. Cãi nhau đến nỗi tiếp viên phải ra nhắc nhở. Có người còn tưởng họ có thù từ nghìn kiếp trước không trả được. Đứa bé ngồi bên cạnh hồn nhiên hỏi hai người

“Cô chú ơi! Cô chú có thể ngừng cãi nhau được không ạ? Cháu không ngủ được ạ! Với cả cô chú cãi nhau như thế sau này dễ yêu lắm đấy!”

Hai bạn trẻ cứng hỏng, nuốt nước bọt, im bặt. Hai người chuyển từ cãi nhau sang thi chơi Flappy Bird. Trò chơi kì diệu biến hai kẻ ồn ào trở nên im phăng phắc

Khi ấy, bên kia thiên đường, tình yêu đang tràn ngập. Sau tiếng hét thất thanh xé toạc bầu trời của Minh, Tùng Anh tỉnh dậy và bắt đầu “bật máy”

“Em trai anh giọng cao quá nha! Hét cũng vỡ được cửa kính đấy! Haha!”

“Trời ban rồi! Mà em đặt resort ở đâu đấy?”

“Thì chỗ mà em thiết kế đợt trước ý! The sea ý!”

“Anh chả nhớ! Hờ hờ! Mà em chọn là được rồi”

“Hẳn là không nhớ! Thế mà có người vỗ ngực tự xưng là giám đốc kiếm quản lý của tôi cơ đấy” Giọng cô sặc mùi giận dỗi

“Cũng có người từng phủ nhận mà” Giọng anh cũng giận dỗi không kém

Hai người bắt đầu dỗi nhau, mỗi người một máy không thèm nói chuyện với nhau. Đến lúc, Tùng ngủ gật đầu tựa vào vai anh, anh mới quay lại nhìn cô. Anh nhận ra lúc cô ngủ đáng yêu dã man luôn. Môi hơi cong cong, mũi thẳng không quá cao, lông mi dài, eyeliner sắc. Anh lại có thú vui mới “khai quật” được là nhìn cô ngủ. Lại lôi máy ảnh chụp lấy ngay ra, lén chụp cô. Đem máy cất về vị trí cũ, anh giấu ảnh của cô vào ví. Chợt nhìn thấy bức ảnh khác trong ví, anh khựng lại một chút, rồi gập ví cất đi. Từ lúc đấy đến khi xuống máy bay, Phong cứ suy nghĩ miên man hết nhìn ra khoảng không xa lắm lại nhìn Tùng Anh đang nằm trọn trong vòng tay anh ngủ ngon lành.

CHƯƠNG 15: CHUYẾN BAY ĐỊNH MỆNH (2)

11 giờ, Nha Trang

Trên đường về resort, khẩn chiến giữa bốn người bắt đầu.

“Tại cô mà tôi phải thay hết cả quần áo đấy vẹt Hong Kong ạ” Minh khởi xướng

“Ai bảo tại tôi tại cái máy bay chứ! Mà tại bà đấy đặt vé thế à” Quả bóng đá sang Tùng Anh

“Đừng có đổ tại đi! Ai bảo bà nôn vào người nó”

&$(@(@:&-$@£,€*{*{@/&;)(>€^{£]**&&@:828$&:7/$/&;8

“DỪNG!!!” Phong cắt ngang “Đến nơi rồi!”

Bốn người xuống xe, trả tiền và không quên xin lỗi bác tài xế. Đang thong thả đi tới bàn lễ tân, chợt một bóng người chạy ngang. Là một chàng trai ôm bó hoa hồng to tướng.

CHƯƠNG 16: TRỐN BẠN THEO TRAI

Tùng túm lấy cô tay chàng trai.

“Ơ! Quân à!” Tùng ngơ ngác nhìn chàng trai

“Ừ…” Anh thở hổn hể “Đang có việc bận! Lát gặp lại” Cậu chạy vụt đi luôn trước ánh mắt ngơ ngác của hai cô gái.

Hai cô gái thì thầm gì đó rồi lén lút đi theo cậu Quân gì đó. Minh và Phong bất đắc dĩ kéo theo mớ hành lý hậm hục đi theo.

Đi đến khu nghỉ dưỡng gia đình, từ xa hai “thám tử” nhì thấy bóng một cô gái cao ráo, đuôi tóc xoăn nhẹ, mặc váy màu xanh ngọc khá tao nhã. Quân tặng cô bó hoa, mặt hối lỗi nói gì đó với cô gái. Linh và Tùng tức giận định xông đến đánh Quân một trận thì bị hai “người thừa” giữ lại

“Hai người định làm gì hả? Chuyện nhà người ta để người ta giải quyết xen vào làm gì!” Minh khó chịu bắt bẻ hai người.

“BỎ RA! Cái loại mà đàn ông thừa cơ người yêu đi du học mà bắt cá hai tay là không được!” Linh giận dữ trả lời. Thừa lúc anh em Phong chưa hiểu gì, hai cô gái thoát khỏi “xiềng xích”, bằng tốc độ ánh sáng tiến đến chỗ đôi bạn kia.

Bất chợt cô gái kia quay lại. Đứng hình. Sáu mắt nhìn nhau không nói một lời. Quân nhận thấy ám khí vây quanh ba cô gái, nhanh chân đến giải thích

“Từ từ! Nghe tớ nói đã…” Chưa hết câu, tự nhiên Quân không nhìn thấy gì nữa. Mở mắt ra, cậu thấy đầu óc chóng váng, trời đầy sao. Nhận được hai cú đấm trời giáng từ Linh và Tùng Anh thì thế là nhẹ rồi. Quả là nội cồ thâm hậu.

Thấy không khí nguy hiểm, anh em Đại Thiên không có ý định xen vào cũng phải ra tay.

“Chị dâu à! Sao thế?” Minh nhanh miệng

Không có hồi âm

Túm lấy tay Linh lắc lắc mấy cái “Vẹt ei! Sao đấy?”

Cô gái lạ mặt kia đột nhiên cười một cái, kéo tay Linh và Tùng vào một phòng gần đó. Quân cũng lồm cồm bờ dậy chạy theo. Phong và Minh nhìn nhau nhún vai một cái rồi quay lại phòng lễ tân nhân lấy khoá khu biệt thự.

Tại phòng gần đó, chiến sự đang rất rối ren. Cô gái tao nhã kia mặt hối lỗi nhìn Linh và Tùng

“Tao cũng có ý định gọi cho chúng mày nhưng quên mất! Xin lỗi!”

“Đúng rồi! Quên đấy không có ý trốn đâu!” Quân đế thêm vào nhận được ba ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Cậu bé bị doạ tí tè ra quân ngồi im bặt.

“Linh bây giờ tính sao đây!!!” Tùng đá mắt nhìn Linh

“Trốn bạn theo trai thì không thể chấp nhận được! Lần này thì phải cao đầu, bôi vôi, thả bè, trôi sông!!” Linh hiến kế, tiếp sau là một tràng cười nổ phòng của ba cô gái

Quân thì đực mặt ra nhìn ba người. Thấy mặt cậu thuẫn ra Tùng hỏi

“Sao đấy? Đắc tội với tiểu thư hay sao?”

Không nói lời nào, Quân dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô. Tùng lắc đầu mất cái quay lại nhìn An

“Con quỷ! Mày đi du học mấy năm rồi, mỗi tháng gọi cho bọn tao được có mỗi mấy lần. Thế mà dáng trốn về với thằng kia à!”

“Thì tao học xong rồi! Định nghỉ ở đây xong về Hà Nội rồi tìm chúng mày! Ai biết chúng mày cũng xuống đây!” Nga dùng hết lý lẽ biện minh

“Chết thật! Thế này thì phải nghiêm trị mày!” Linh lắc đầu vỗ vai cô cùng ánh mắt thương hại.

“Thôi mà chồng!” An túm lấy tay Linh. “Thôi mà anh yêu!” Cô lại túm tay Tùng Anh “Tha lỗi cho em đi mà! Nhớ….!”

“Thôi! Tính sau! Thế mày ở đây mấy hôm nữa!”

“Thì tao định ở ba, bốn hôm nữa thôi!”

“Trùng khít luôn! Bốn hôm nữa bọn tao cũng về Hà Nội!” Ba cô gái vui mừng bên cạnh cậu bé đang buồn thốt ruột.

“Thế mày chuyển sang khu ở cùng bọn tao đi! Tao sẽ báo giám đốc!”

“Ok luôn”

Bốn người trở về khu biệt thự sau khi làm xong mọi thủ tục. Đập ngay vào mắt An là hai anh em Phong đang uống nước, nói chuyện, ngắm biển ở ngoài sân biệt thự. Cô hích vai Linh một cái

“Anh nào của mày?”

“Chả anh nào cả!” Linh hồn nhiên trả lời “Anh tóc giống Beckham kia là của Tùng! Còn kia là em trai lão ý!”

“Lão em trai kia cũng được đấy! Chiển thôi còn gì!” Mặt An có nét gian xảo nhìn Linh

“Tao mà yêu con lợn rừng đấy tao đi đầu xuống đất! Mà Tùng Anh đâu?”

Hai cô quay đi, quay lại thấy Tùng Anh đang ở đằng sau, vừa đi vừa nói chuyện với Quân. Trông mặt cậu bé rất hớn hở như bắt được vàng. Tùng Anh thì mặt vênh ngược lên. Vừa bước chân vào biệt thư Linh hứng ngay đòn của Minh

“Ê vẹt Hong Kong! Cô phá vỡ hạnh phúc gia đình nhà người ta xong rồi đấy hả! Chị dâu đâu?”

“Đồ lợn rừng! Tôi việc gì phải phá nó vỡ sẵn rồi nhé!”

“Và tôi phải đi vá nó đây này!” Giọng Tùng Anh nguy hiểm phát ra từ phía sau “Phong, Minh! Đây là bạn thân của em An, còn đây là Quân người yêu An!” Cô tiến đến ôm cổ Phong từ đằng sau chu mỏ nhìn An “Đây là người yêu anh! Tên Phong. Bên cạnh là Minh em trai Phong!”. Cô thì thầm cái gì đó với anh.

“Tuỳ em!” Phong lạnh lùng trả lời rồi đứng dậy vào nhà, mặc kệ cô đứng ngẫn người ra nhìn theo.

“Chị dâu à! Mang tiếng đi nghỉ cùng nhau mà chị bỏ rơi người ta như thế là không được đâu! Mau vào xin lỗi đi!” Minh quân sư quạt mo đập tan bộ mặt ngây ngô của cô.

“Thôi chết! Minh giúp chị xếp phòng cho hai người họ nha” Cô chạy ngay lên trên phòng

CHƯƠNG 17: NGÀY THỨ NHẤT

Đến trước cửa phòng, hít một hơi thật sâu, cô gõ cửa.

“Vào đi” Vẫn là giọng lạnh lùng lúc nãy

Thấy anh đang ngồi trên giường chơi ipad, cô rón rén đến ngồi cạnh anh. Cô dùng ngón trỏ đẩy đẩy tay anh.

“Dỗi à!” Giọng rất trẻ con luôn.

“Ai chấp trẻ con!” Mắt anh vẫn dí vào màn hình không thèm nhìn cô.

“Không chấp chứ gì!” Cô bĩu môi. “Không chấp là không quan tâm! Không quan tâm thì trẻ con đi tìm người khác quan tâm!” Cô bắt đầu cãi cùn rồi rời khỏi giường

“Suy nghĩ kĩ chưa?” Hướng mắt anh không thay đổi

“Chưa ạ! Hì hì!” Cô cười gian. “Có người không chịu được rồi kìa! Haha!”

Cô quay lại giường, ngồi lên chân anh. Anh im lặng không nói gì mắt vẫn dán vào ipad. Cô bĩu môi, vẻ mặt có chút khó chịu. Anh cũng chẳng phản ứng. Cô bất đắc dĩ cướp ipad từ tay anh, giấu ra đằng sau lưng.

“Trả đây!” Anh vươn người lấy lại ipad.

“Không trả!” Cô giữ chặt ipad sau lưng.

Anh càng vươn người về phía cô, cô càng ngả người xuống. Cứ như vậy đến lúc hai người mặt đối mặt. Anh chống hai tay trên giường, người đè lên người cô. Cô nằm dưới nhìn vào đôi mắt đầy dục vọng của anh, nuốt nước bọt. Từ từ, anh chiếm giữ lấy đôi môi cô, thoả sức liếm mút. Không cưỡng lại được, cô cũng bị cuốn theo nụ hôn của anh. Cô vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh. Anh từ từ dùng lưỡi đẩy viên kẹo từ miệng mình sang miệng cô, rồi từ từ ra khỏi miệng cô. Ghé sát miệng vào tai cô “Đúng vị em thích nhé!”. Hai gò má cô ửng hồng, miệng tủm tỉm. Anh cắn nhẹ vào tai cô rồi chuyển xuống hôn cổ cô. Từ cổ, anh đi xuống xương quai xanh của cô. Anh đưa cô đến với cảm giác khoái cảm khó tả. Bất giác cô phát ra những tiếng rên rất nhỏ. Khi tiến gần đến nơi phập phồng trắng nõn của cô, tự nhiên cửa phòng mở ra “Này!…”. Theo phản xạ, cô ôm lấy ngực mình, lập tức quay lưng về phía cửa. Linh và An dùng tốc độ ánh sáng đóng cửa lại, không quên nói vọng vào “Xin lỗi! Chỉ muốn gọi hai người xuống ăn cơm thôi! Mà sau nhớ khoá cửa” Sau đấy là tiếng cười thích thú của hai cô gái.

“Haiz!” Phong nằm xuống bên cạnh, ôm lấy cô “Em yêu à! Tại em cả đấy!” Anh càu nhàu

“Em không biết! Mà xuống ăn cơm đi!” Cô bật dậy, kéo tay anh xuống tầng.

Xuống đến nơi, bốn cặp mắt nhìn đôi uyên ương đầy ẩn ý. Tùng Anh thì tránh khỏi thị phi lui vào bếp, Phong thì bất chấp sóng gió ra phòng khách.

“Chị dâu à! Vào bếp làm gì? Em gọi đồ ở nhà hàng rồi mà! Haha!” Minh cố tình châm chọc

“Đúng rồi đấy! Ra đây đi” Hai cô bạn cũng góp vui.

Tùng Anh đi ra cầm theo cốc nước “Đi lấy nước thôi!” Cô đến ngồi cạnh Phong “Mà Quân! Sao ngồi đấy? An bên này mà!” Cô đánh trống lảng

“Đánh nhau to rồi!” Linh ngán ngẩm trả lời thay.

“Việc nhà mày à!” An hích vào người Linh một cái

“Đồ vẹt vô duyên!” Minh được đà, giễu cợt

“Đồ lợn rừng nhỏ mọn! Anh hơn gì tôi! Tại anh mà Phong với Tùng Anh mới không được ở chung phòng còn gì! Đấy mới là vô duyên! Đồ động vật cấp thấp” Linh bắt đầu khởi động

“Có tấu hài để xem rồi!” Phong nhếch mép một cái, đánh mắt về phía hai người họ.

“$&;$^}*<€*{*£_£"

"/&;&**{€|>><+_¥=[•~¥_+€}^~”

.

.

.

Bốn người còn lại hết nằm rồi lại ngồi xem tấu hài gần 45 phút đến ngán ngẩm, đồng thanh “DỪNGGGGGGG!!! MỆT QUÁ!”

Hai bạn động vật tự giác im lặng, khép nép. Đúng lúc đồ ăn được mang tới. Mọi người đều vui vẻ ăn uống. Quân cố gắng thể hiện tình cảm với An để cô hết giận nhưng đều vô ích. Họ ăn xong cũng đến 2 giờ chiều. Ai cũng buồn ngủ nên ai về phòng ấy trừ Quân. Cậu bị An đuổi ra khỏi phòng nên đành ngủ ở phòng khách.

Đến 3 giờ, mọi người vẫn đang ngủ, Tùng Anh dậy, thay quần áo đến gặp giám đốc resort.

“Chào anh!” Cô có vẻ khá thân với giám đốc ở đây. Mà cũng phải, chỗ này cô thiết kế mà.

“Cô trốn đâu mà bây giờ mới xuống thăm anh thế! Thấy đám nhân viên bảo em đi nghỉ với người yêu hả!” Anh rót nước cho cô.

“Vâng! Có cả bạn của em nữa! Tranh thủ lúc mọi người đang nghỉ em chạy qua đây tí!”

“Thế à! Đi đâu chưa? Tối nay có chương trình ca nhạc đón đoàn Thái Lan và phục vụ khách nghỉ trong resort đấy! Rảnh thì tối ra chơi cho vui. Có gì để ý chúng nó cho anh luôn nhé. 5 giờ anh bay vào Sài Gòn rồi”

“Ơ! Em đi nghỉ mà đâu có đi làm!” Cô giả ngơ nhìn anh giám đốc

“2% cổ phần đấy cô ạ! Ít nhiều gì cũng có phần còn!”

“Anh bé miệng thôi! Em giấu bố mẹ rút tiền tiết kiệm góp vốn với anh đấy!” Cô có chút lo sợ

“Vâng! Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi. Mà thôi anh chuẩn bị đi đây! Cô đi đâu thì lướt đi cho nước nó trong”

“Vâng! Không dám! Anh đi cẩn thận! Em về đây”

Cô từ resort đến siêu thị gần đó mua ít đồ ăn vặt. Đang tính tiền, Phong gọi.

“Em ở đâu đấy? Mọi người đang đợi em ra biển đấy!”

“Em đang đi mua ít đồ! Chuẩn bị về rồi. Anh cùng mọi người ra trước đi. Em về rồi ra sau.”

“Về sớm nhé! Anh đợi em!”

“Vâng”

Cô về biệt thư thấy anh vẫn ngồi ở phòng khách xem tivi. Mặt ngơ ngác nhìn anh

“Ơ! Anh không đi với mọi người”

“Không! Mà sao đi không gọi anh! Mua nhiều đồ thế.” Anh đến xách đồ cho cô

“Đồ ăn linh tinh ý mà. Em lấy đồ rồi mình ra biển nhé!”

Anh chạy theo cô lên phòng. Thừa cơ hội cô đang lấy đồ, anh ôm lấy eo và tấn công cổ cô.

“Anh không muôn ra biển! Mình ở nhà chơi woo hoo đi”

“Lúc khác đi! Nhỡ bị tập kích như trưa nay thì sao!” Cô quay lại vòng tay qua cổ anh “Mà em không nghĩ sức chịu đựng của anh kém thế đâu! Haha!” Nói xong, cô kéo tay anh ra ngoài bãi biển.


Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .